"Ngươi cũng thật không đơn giản…. Nếu ta không nhìn lầm, bấc đèn của đèn truy hồn bị cháy khác thường, có phải ngươi động tay động chân gì đó không?"
Tô Hồng ghé mắt, cười ý vị thâm trường nói "Cưu Nhược đại vương, ngươi có biết, có khi giữ yên lặng mới là cách làm của người thông minh không?"
Cưu Nhược lập tức im lặng, nhưng sự khủng hoảng phát ra càng lúc càng nặng --- Tại sao trước kia nàng không phát hiện ra, ngay sát bên vách đỉnh núi của nàng lại có một tên ma quỷ đáng sợ như vậy?!
Tô Hồng cũng không quay đầu lại, vẫn đứng tại chỗ, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng sâu.
Bị Cưu Nhược phát hiện thì đã làm sao… Tuy nhiên, chỉ cần Trần Yết lúc kích động không phát hiện ra là được--
Tô Hồng từ sớm đã thông qua phép thật, bóp méo lại ký ức của nguyên chủ, đem luân hồi ba kiếp vòng lại một lần, để nguyên chủ phảng phất như bị thôi miên, lần nữa tiếp nhận phác họa của Tô Hồng với ba kiếp trước ----
Cố sự đều là thật, nước mắt lại là giả.