"Đợi khi miếu thờ xây xong, ta sẽ chiêu hồn ngươi, đưa lại đầy đủ hồn phách cho ngươi, dạy ngươi cách khôi phục thần trí."
Khê Minh nói một lời cam kết từ tận đáy lòng.
Tô Hồng không hiểu ý của Khê Minh, chỉ mờ mịt gật đầu, khóe môi lộ ra một nụ cười thật tình.
Trần Yết nhìn nụ cười kia, cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Chỉ là chiêu hồn thôi mà, việc này đối với những người tu hành có tu vi thật sự không hề khó, vậy mà cái tên quỷ ngu xuẩn này chỉ bởi vì thế mà hết sức vui mừng?
Lại nói, Tô Hồng vì tên hòa thượng ngu ngốc này, vậy mà hòa thượng vẫn còn nghĩ, chờ đến khi Tô Hồng khôi phục lại thần trí, sẽ dạy cho Tô Hồng không giết người nữa?
Thật buồn cười, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, tất nhiên phải diệt cỏ tận gốc mới đúng.
Nếu như có người tình nguyện giết hết kẻ thù vì hắn ta, hắn ta thế nào cũng phải…
Trần Yết đột nhiên ngừng lại.
Nếu như có người tình nguyện vì hắn ta….