Bấc đèn của đèn truy hồn khẽ động…
Trần Yết thuận theo ký ức của Tô Hồng, tìm đến một chỗ—-
Núi Khê Minh, đêm khuya mưa gió rít gào.
Thanh niên cô hồn áo trắng, gương mặt nhợt nhạt, không có mục đích du đãng giữa rừng, ánh mắt của hắn vô cùng hoảng hốt, tựa như trước khi chết đã nhận phải đả kích cực lớn, dẫn đến việc hồn phách thiếu thốn.
Nhưng trong lòng hắn cũng có chấp niệm không tả rõ được, cho nên không chịu xuống địa phủ, không chịu vào luân hồi.
Chấp niệm mỗi ngày một quan trọng hơn, lệ khí càng sâu nặng, sát khí lạnh thấu xương, cuối cùng hóa thành bộ dáng lệ quỷ âm sát này.
Trần Yết phát hiện mình đi tới hồi ức của Tô Hồng, giống như thần phật, quan sát từng cảnh tượng trong ấy.
Chẳng biết tại sao, khi hắn ta nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tô Hồng, tâm trạng lại có chút nặng nề.
Khi Tô Hồng còn sống, đến cùng là đã trải qua những gì?