Đã trăm năm Tô Hồng chưa thấy qua ánh nắng hừng hực thế này, thẳng đến khi hoàng hôn lặn về phía Tây, hắn mới hoảng hốt nhìn một tia nắng ráng chiều rơi vào lưng núi, mới thu hồi ánh mắt.
Cả một đường Trần Yết đều rất trầm mặc, bước chân cũng cực chậm, cũng không biết là cố tình để cho Tô Hồng có cơ hội thở dốc hay là do trong lòng hắn ta có chuyện.
Hai người không nói gì, đi qua một chỗ đất hoang, Tô Hồng vốn còn suy nghĩ xem thế nào mới tạm thời thoát ra được thứ phiền toái này, không ngờ chung quanh đột nhiên nổi lên một trận âm phong.
Nha, đồng loại?
Không đợi Tô Hồng nhìn xem là Quỷ Vương phương nào, liền đã cảm thấy đất trời quay cuồng—-
"Trần Yết! Ngươi lại thu ta!"
Trong ống tay áo của Trần Yết, Tô Hồng giận không chịu được.
Trần Yết không trả lời, chỉ yên lặng nhìn về phía trước, thần sắc băng lãnh đến cực điểm.