"Ngươi biết Liễu Phùng Xuân?"
Giọng nói Trần Yết trầm thấp, bên tai còn vang lên tiếng kêu gào của đám thôn dân rơi xuống nước, nhưng Chúc Huỳnh đã không đếm xỉa đến.
Nàng cả người lạnh buốt, Trần Yết đến gần làm nàng cảm thấy vô cùng ngột ngạt!
"Ta, ta không biết ai là Liễu Phùng Xuân..."
Chúc Huỳnh khóc sụt sùi lui lại phía sau duỗi cơ thể, muốn rời khỏi Trần Yết, không ngờ Trần Yết lại chen chân giẫm lên quần áo của nàng ——
"Vết tích trên người ngươi, là móng vuốt của thú, trên người ngươi có mùi của hắn."
Hắn cao cao tại thượng, căn bản không cho Chúc Huỳnh bất kỳ cơ hội phản bác nào, trực tiếp chỉ ra chỗ hiểm.
Chúc Huỳnh tỉnh táo một lát, chợt sắc mặt tái nhợt: "Thú? Hắn là...hắn đúng là yêu quái!!!"
Trần Yết nhíu mày, nhưng không phải là nha đầu này không vui mà nói lên thân phận của Liễu Phùng Xuân, mà là kinh ngạc, nàng vậy mà không biết?
Trần Yết hơi trầm ngâm, chậm rãi cúi người đánh giá thiếu nữ.