Hi nhi dẫn hai người vào đại đường, chỉ thấy một nam tử trung niên tuấn tú phiêu dật ngồi ngay ngắn ở ghế trong tiền đường.
Dưới tay áo một bóng đen bao phủ, có thể nói là tia sáng không tốt, nhìn không thấy chân.
Bên tay hắn có một chén trà, đêm lạnh như vậy, rìa ly nước lại không có một chút hơi nóng.
Toàn bộ đại đường đều yên ắng u ám, một vòng nến đỏ và đọi đèn dường như trang trí, ngoại trừ Hàng Ma Xử trong tay Trần Yết có hơi động, tất cả giống như cảnh vật đều đứng im.
Trần Yết thu hết những chi tiết này trong mắt, lại ung dung khẽ vuốt cằm:
"Bần tăng Trần Yết, đã làm phiền nhiều."
Tô Hồng cũng theo đó chắp tay: "Tại hạ Tô Hồng."
Nam tử trung niên cười cười: "Trong phủ đã rất lâu rồi mới có nhiều khách như vậy, đường núi ban đêm khó đi, không tiện cũng cũng là bình thường, thánh tăng và công tử không cần câu nệ."