Tô Hồng sau khi nôn mửa xong, không có dấu hiệu bị bệnh.
Ở dưới tình huống này, bệnh là một việc vô cùng đáng sợ, bởi vì giao thông bị cản trở, nhân lực thiếu thốn, dược phẩm ở nơi đầu nguồn cũng đều thiếu thốn.
Nhưng may mà thể trạng Tô Hồng coi như là qua được, ở nhờ một đêm trong một gia đình, rạng sáng liền tỉnh lại.
Tô Hồng mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy nóng, vừa đạp chăn ra lại kéo chăn vào, thuận tư thế đè một chân lên.
Tô Hồng: "..."
Anh rể bá đạo, thân thiết nằm bên chăn.
Tô Hồng có thể tỉnh lại, dựa vào ánh nắng yếu ớt lúc sớm, khẽ nghiêng mắt.
Chỉ thấy Lâu Kiêu mặc áo ngủ cũng đang nằm ngay bên người hắn, mặc dù mình cũng đang mặc quần áo, nhưng cơ thể rõ ràng nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, hẳn là trong lúc hôn mê bị kéo đi tắm.
Về phần ai tắm cho hắn...trong mắt Tô Hồng chợt lóe lên một tia phức tạp.