Tô Hồng phi nước đại như không muốn sống.
"Đến cắn lão tử à!"
"Đồ phế vật!"
"Sao bọn mày béo thế kia! Đáng lẽ bọn mày chỉ nên núp dưới đó sống mà không thấy mặt trời hàng ngày!"
Tô Hồng một bên chạy, một bên điên cuồng mắng trong đầu.
Đầu óc hắn đã được kết nối tư duy với đám chuột sa mạc kia, nên hắn có thể cảm giác được loài động vật quần cư này đã tiến hóa một chút trí tuệ, sinh ra một loại khát vọng huyết nhục nhân loại khó mà ngăn chặn.
Đúng vậy, con người chạy chậm, trong điều kiện tay không tấc sắt thì không bằng bất cứ loài vật ăn thịt nào. Trong truyền thuyết chuột nhiều đến voi cũng có thể từng bước xơi tái chứ đừng nói đến loài người sung túc xương cốt nhiều thịt ít mỡ, trong nạn chuột cơ hồ là tai họa ngập đầu.
Sau khi những con vật này nếm được vị thịt người, Tô Hồng mạnh mẽ xáo trộn suy nghĩ của bọn chúng, đặt toàn bộ cừu hận của bọn chúng lên người mình.