Mấy tiếng sau, tinh thần của Tô Hồng rốt cuộc cũng hồi phục một chút.
Tiểu La Lị rốt cuộc cũng ngừng rơi nước mắt, ngập ngừng hỏi: "Ca ca, anh tốt hơn chút nào chưa?"
Tô Hồng mặc áo lên, nghe vậy cười cười: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn em quan tâm nhé."
Đổi lại, mấy người lớn bên ngoài lại vô cùng trầm mặc.
Trạch Vinh dễ kích động nhất, nhịn không được hỏi: "Tô Hồng, từ khi nào cậu thức tỉnh Tinh thần hệ dị năng vậy?"
Tô Hồng kinh ngạc.
Tinh thần hệ dị năng?
Cùng lắm hắn chỉ cho rằng mình có bản lĩnh nói chuyện với động vật mà thôi, không ngờ cái tên này lại ngầu đến vậy?
Nét mặt của hắn tự nhiên lọt vào trong mắt mấy người kia.
"Cậu ta còn chẳng rõ về dị năng của mình." Lý Lan Đạt quay đầu đi.
Chân mày Tô Hồng hơi nhíu lại: "Đúng là tôi không rõ lắm, tôi chỉ rõ, lúc tôi ở Châu Úc, có một lần vì trốn tránh một con rắn lớn, trong đầu liều mạng ra sức muốn nó cút đi, sau đó nó liền cút thật."