Nhưng ngay khi Tô Hồng kêu lên "Cút", mảnh đất đang chuyển động dường như dừng lại, giống như bị cái gì đó quấy nhiễu.
Lập tức, mô đất kia chậm rãi thay đổi phương hướng, dũng mãnh lao đến hướng khác.
Trạch Vinh nhìn từ phía sau kính mà sợ ngây người, hắn đạp phanh xe lại, xe suýt nữa dừng ở bên sông, Lâu Kiêu ôm lấy Tô Hồng đang ở phía trên ngồi lại trong xe.
"Tô Hồng, Tô Hồng."
Trong giọng nói thường lạnh lùng ổn định của Lâu Kiêu, vô thức lộ vẻ khẩn trương.
Đôi bàn tay to thô của hắn nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nhỏ của Tô Hồng...
Hai mắt vô hồn của Tô Hồng chớp chớp, qua một lúc mới từ từ bình ổn trở lại, nhưng hắn đột nhiên lại chảy hai hàng máu mũi, cực kỳ chói mắt.
"Nhanh, lau nhanh!"
Trạch Vinh liền đưa khăn tay ra, Lâu Kiêu không chút nghĩ ngợi mà nhận lấy, ấn lên mũi Tô Hồng, không ngờ hắn vừa mới lỏng tay chút, đã thấy tay mình đầy máu.
Hắn dừng lại.
Gáy của Tô Hồng, bị cát sỏi ở tốc độ 160 mã lực cứa vào.