Cô y tá cho Tô Hồng truyền glucose và đóng cửa lại.
Tô Hồng khó chịu vặn vẹo uốn éo người ngồi dậy, hỏi, "Sao anh đến đây? Anh hiện tại không phải nên ở ..."
Anh ta đột nhiên cấm khẩu, một bộ dạng quái gở, muốn nói lại không.
Bùi Dục cúi đầu và bất giác mỉm cười.
"Anh đang cười cái gì vậy?" Tô Hồng khốn quẫn không thôi.
Nhưng lòng hắn lại bình ổn đôi chút.
Hắn diễn giải một cách hoàn hảo sự xoắn xuýt trong lòng mình ra bên ngoài - dường như vẫn chưa tha thứ cho Bùi Dục, nhưng lại lén lút bị phát hiện ở bên ngoài hội trường buổi fans meeting.
Nếu buổi sáng không xảy ra vụ án hình sự, có lẽ hắn đã ở trong một góc của sân vận động, len lén nhìn trộm.
Và loạt hành vi này chỉ cho thấy một điều - anh vẫn thích Bùi Dục.
"Tại sao anh không nên ở đây?"
Bùi Dục ngược lại hỏi Tô Hồng một câu, kéo ghế ngồi xuống, yên lặng nhìn Tô Hồng.