"Không phải bây giờ đã nói với anh rồi sao, cũng không muộn mà, ngược lại, bất luận lúc nào nói cho anh, anh cũng chỉ có thể giúp em chống đỡ, hoặc làm bộ không biết, dù thể nào thì em cũng sẽ không thay đổi chủ ý của mình."
Tô Hồng dừng một chút, nói tiếp:
"Em nói rồi, anh ấy không được phép bỏ mặc em mà đi thẳng như thế, bất kể là tình huống gì, ngay cả hiện tại cũng vậy,
Vì lẽ đó, em nhất định phải mang anh ấy về đây."
Thôi Thành liếc mắt thật sâu nhìn hắn, trong lòng phảng phất giãy dụa trăm nghìn suy nghĩ khác nhau
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ cười cợt: "Được rồi được rồi, vốn dĩ … tinh thần này của cậu chính là điều làm Hỏa Hỏa lay động."
Tô Hồng cả kinh, làm bộ đối với việc Thôi Thành chủ động nhắc tới Hỏa Hỏa cảm thấy khiếp sợ không gì sánh bằng , mà Thôi Thành thì lại ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn hắn:
"Cậu rỗi sẽ nhận được điều mình muốn thôi."
Tô Hồng nhìn trông có vẻ hoảng hốt mờ mịt.
Nhưng trong lòng ——