"Cô xem một chút đứa con trai ngoan mà cô sinh ra đi, những hình ảnh này đều lan đầy trên Internet rồi, còn chưa lộ ra ánh sáng, tự cô nói một chút, có mất mặt hay không, hả? . Mất mặt hay không!?"
Một xấp ảnh bị vứt lên chiếc đệm mềm mại, mà người nằm trên giường kia không hề ngủ, chỉ có một vị phụ nhân quỳ ở cạnh giường, khóc không thành tiếng liếc mắt những bức hình kia, lại đột nhiên quay đầu qua.
Trong hình thấy tứ chi thon dài đang khiêu vũ, ăn mặc tuy rằng không hở hang, nhưng vẫn nhìn ra được là một thân nữ trang, phối hợp một mái tóc trường quyển giả.
Bùi Dục ngồi ở cạnh giường liếc nhìn bức ảnh, lại liếc nhìn mẹ đẻ mình quỳ trên mặt đất thống khổ không ngớt, nhẹ nhàng bật cười:
"Cho nên? Ông e ngại chuyện này ảnh hưởng đến mình sao?"
Bùi Đông Minh giận dữ: "Mày còn không biết hối cải!?"
Bùi Dục lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cười đến xuất thần nói:
"Tôi sai chỗ nào rồi chứ?