"Vậy đã đau rồi? Khi đánh nhau cũng những người khác, ở dưới khán đài, không đau sao?"
Giọng nói Bùi Dục trầm thấp vang lên như tiếng nổ rền, khàn khàn từ tính, ma sát vào lòng Tô Hồng.
Tô Hồng run rẩy ngẩng đầu: "Anh…Lúc đó nhìn thấy hết rồi sao? Anh khi ấy đã nhận ra em rồi?"
Bùi Dục nhẹ nhàng bật cười, nếu không vì dục vọng trong mắt dâng lên mạnh mẽ như thủy triều, nụ cười này của hắn, sẽ như học trưởng ôn như đứng dưới tán hoa đào.
Làm sao, tên cầm thú này mở miệng lại là-----
"Nhận ra, hơn nữa còn muốn nằm trên em."
Tô Hồng đơ người, cực kỳ khuất phục gầm nhẹ: "Ai hỏi anh…lúc nào muốn nằm trên em đâu chứ?"
Bùi Dục cười vài tiếng, hành động dưới thân dần dần chậm rãi nhẹ nhàng đi.
"Muốn biết anh từ khi nào bắt đầu muốn nằm trên em không?"
Thanh âm cùng cái kia đang làm loạn trong thân thể này, nhẹ nhàng chậm rãi, lại làm người ta phát điên không ngớt.
Tô Hồng run rẩy mím chặt môi, một chữ cũng không nói.