"Cậu cho rằng ăn mặt bần hàn, liền đủ để ẩn nấp sao?"
Nhẹ nhàng dừng lại âm thanh trầm thấp thong dong, một vùng tăm tối trong tâm khảm từ từ truyền đến tiếng nói….
"Cao thủ ẩn nấp chân chính, là dù do cậu đứng giữa trung tâm đoàn người, được ánh sáng vạn trượng sáng soi, cũng vẫn ung dung không vội, thong dong hiên ngang, biến bản thân trở thành nhân vật mà mình muốn diễn kia."
Người đàn ông ân cần chỉ báo, mang theo vật trang trí tinh xảo, từng từ từng chữ, khắc sâu vào suy nghĩ non nớt của Tô Hồng.
Người đàn ông kia vừa nói xong những câu nói này, thì bóng người cũng như ánh tà dương, dần dần tiêu tan vào bóng tối trong tâm trí.
"Đừng đi!"
Tô Hồng dùng hết sức lực toàn thân giữ lại, nhưng bóng người kia cũng không chút nán lại.
Bất ngờ, một tia sáng xé ra khoảng không lao tới.
"Tỉnh lại đi…."
Tô Hồng ở trong mông lung mờ mịt nghe được tiếng kêu này, hơi chấn động một chút.