"Không được đâu…Đây là…."
"Van cầu anh đừng như thế thả tôi ra…."
"Anh đừng ỷ vào tôi thích anh liền muốn đối xử với tôi như vậy!"
Tô Hồng lặng lẽ thì thậm đọc vài câu lời thoại, cảm giác xấu hổ dâng cao, không thể nhịn nổi nữa, cố ý đánh dấu khép lại cuốn tập.
Bảo hắn nói những lời này với mục tiêu công chiếm, thì dĩ nhiên hạ bút thành văn, nhưng nói với không khí, dường như biến lời nói của mình thành vô nghĩa.
Muốn chán như thế nào, liền có thể chán như thế đó, thật là vô cùng tàn khốc.
"A Hồng, cậu làm gì đó, lén lút xem gì vậy?"
Thôi Thành vừa mới trở về phòng, tùy ý liếc qua một chút, trợn to mắt cả kinh.
"Cậu vẫn bị sốt sao? Mặt sao lại đỏ như thế!"
Tô Hồng lúng túng không thôi, tùy ý lấy đại một lý do ra lừa gạt, thế nhưng khi nghĩ đến nhiệm vụ Đái San giao cho hắn, còn nói thêm một câu, tuần sau chính thức thu âm.