"Hỏa Hỏa, mình thích bạn."
Tô Hồng vừa nói xong câu đó, liền cảm thấy cả người bị đẩy đến trên ghế salon.
Vạt áo T-shirt của hắn bị kéo lên, một bàn tay man mát luồng vào quần áo hắn.
"A…Lạnh…"
Tô Hồng run cầm cập ưỡn ngực, nhẹ nhàng bắt đầu kêu lên.
Con ngươi Bùi Dục hiện ra ánh sáng ngột ngạt lại thâm thúy, hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, bên tai Tô Hồng chậm rãi rù rì nói:
"Cậu, thích tôi bao nhiêu?"
Tô Hồng bỗng nhiên trợn to mắt.
Âm thanh này….
Hắn cố gắng nháy mắt mấy cái, muốn đem người bên trên người mình phân tích cẩn thận hơn một chút….
Là mặt Hỏa Hỏa….
Là ngũ quan nổi bật của Hỏa Hỏa…
Là ánh mắt Hỏa Hỏa quyến rũ câu hồn người…
Giọng nói cũng thật giống…
Thế nhưng cảm giác so với âm thanh của Hỏa Hỏa….khàn thấp hơn….
"Hỏa Hỏa, giọng của cậu sao lại trầm như vậy, cậu bị cảm mạo sao?"
Tô Hồng không hiểu hỏi, một đôi mắt to hồ đồ long lanh.