"Lễ vật hai mươi tuổi của Hồng nhi, Bản vương nghĩ đến, dù sao cũng phải có chút thể hiện."
Giọng hắn nói chuyện như một vò rượu say lâu năm có tiếng, hòa hợp với hương thơm năm xưa, chỉ là Tô Hồng nghe thấy một câu như vậy, đều cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhưng Tô Hồng cố gắng giữ vững một tia tỉnh táo, chặn Tô Lung Nguyệt hỏi:
"Hoàng thúc, người, người muốn...hiến thân sao?"
Nhìn thấy trong mắt của hắn từng tia từng tia tinh quang, Tô Lung Nguyệt bỗng nhiên ngầm hạ đôi đồng tử xuống.
"Ồ? Ta cũng không biết...Trong lòng Hồng nhi thế mà còn ôm lấy ý nghĩ như vậy?"
Một lúc sau, Tô Hồng bị nâng lên long sàng, vừa mới ngẩng đầu, Tô Lung Nguyệt đã cúi người đi lên.
"Hoàng thúc! Người...Ta, theo như những gì ta nói năm đó, đêm nay không nên là đêm động phòng hoa chúc của ta sao, ta không nên ở phía trên sao!"
Tô Hồng ấm ức lém lỉnh kêu lên.