Thật vất vả chống đỡ được buổi thượng triều qua đi, Tiểu Lâm Tử ở bên ngoài cúi người hỏi: "Hoàng thượng, hoa trong Ngự Hoa Viên hôm nay đều nở rất đẹp, hôm qua người nói mau mau đến xem, bây giờ có muốn đi?"
Tô Hồng mặt đỏ lên: "Ngươi đi trước, Trẫm đợi một chút trước."
Tiểu Lâm Tử lập tức khẩn trương: "Thế nhưng Hoàng thượng có chỗ nào không khỏe?"
Tô Lung Nguyệt khẽ cười.
Tô Hồng nghiến răng nghiến lợi: "Đừng ngại! Ngươi đi trước đi, đừng hỏi nữa!"
Tiểu Lâm Tử có trực giác đằng sau nhất định đã xảy ra việc gì nghiêm trọng, nhưng thái độ Hoàng thượng cương quyết như vậy...
Muốn sống hắn liền lui lại phía sau mấy bước: "Nô tài tuân mệnh!"
Cuối cùng cũng tốn sức khiến Tiểu Lâm Tử đi, Tô Hồng còn chưa kịp thở, bên dưới thân liền bị một sức mạnh nào đó lật tung long ỷ.
Lập tức lạnh lẽo thoát y!
"Ngươi! Ngươi sao có thể ở trong triều đình...Ở trên long ỷ..."
Tô Hồng tức giận đến mặt đỏ bừng, lắp bắp quát lớn.