"Bản vương biết, đi, đến long sàng."
Tô Lung Nguyệt hiên ngang lẫm liệt ôm Tô Hồng, Tô Hồng bị dọa đến thần hồn đều muốn tan ra!
"Ngươi tên cầm thú này! Bên kia, bên kia còn có người chết đó! Ta không muốn!"
Tô Hồng ra sức giằng co, có lẽ Tô Lung Nguyệt hôn mê lâu, thân thể chưa hồi phục, lại thật sự để Tô Hồng thoát ra ngoài,
Tô Hồng đột nhiên đạt được mong muốn lại không thể tin nổi.
Có thể nói ra sợ các ngươi không tin, nhưng Tô Hồng mới đi hai bước thì trái tim nhỏ vô thức run lên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tô Lung Nguyệt thất vọng buồn bã đứng ở chỗ cũ, một thân áo trắng dính máu tươi tới hơn nửa, tóc đen như thác nước, thần sắc im lặng.
Trái tim Tô Hồng bỗng nhiên đập mạnh.
Không được... Người này... Không thể tự mình vứt bỏ hắn được...
Cũng không biết Tô Hồng lấy đâu ra dũng khí, lạnh mặt bước qua, nắm lấy tay Tô Lung Nguyệt.
"Nhiếp chính vương vừa tỉnh, không bằng theo Trẫm tới Thái y viện kiểm tra một chút."