"Ngươi biết, nữ nhân kia nói như thế nào không?"
Tô Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng trên mặt hắn tràn đầy vẻ bi thương.
Hắn biết chắc chắn Mẫu hậu Tô Lung Nguyệt không nói thêm lời gì hay, nếu không tại sao lại khiến cho người thân đối với nàng không chút lưu luyến?
Tô Lung Nguyệt nhẹ nhàng cười, ngồi ở bên giường, siết chặt Tô Hồng giống như ôm trân bảo, nói:
"Người nói, trong bụng người là giọt máu của Đại Tông, xin phụ thân ngươi giữ lại tính mạng cho người, nếu muốn giết thì giết đứa con khác của người."
Lúc nói câu này, bàn tay Tô Lung Nguyệt siết chặt, tay Tô Hồng bị hắn nắm đến đau cắn răng nhưng Tô Hồng lại không nói một lời.
So với nỗi đau trong tim Tô Lung Nguyệt lúc ấy thì chút đau nhức này có là gì?
Trên đời này không có tự nhiên mà cảm động lây, nhưng vì yêu người cho nên nguyện ý ở bên người.