Tô Hồng đem theo mũ, đem giấu tóc của mình dưới lớp vải, cúi đầu một mạch chạy trốn bên trong đường phố.
Hắn là Hoàng đế thật, nhưng tám năm trước, hắn cũng chỉ là tên tiểu ăn mày lẩn trốn khắp đầu đường cuối ngõ để sống thôi.
Hắn biết cách làm thế nào dùng những lối đi cong queo uốn lượn này để thoát khỏi đám truy binh...với điều kiện là đám truy binh kia sẽ không dùng khinh công trực tiếp đến gần đường!
"A!"
Tô Hồng bị xách lấy cổ áo phía sau, ném thẳng đến cuối hẻm người chồng lên đám củi, hắn kêu đau lại nhíu mắt lại, phát hiện đây là cửa sau của một gia đình giàu có, củi đốt không chất được trong phòng chứa củi nên tùy ý chất chồng ở bên ngoài.
Nhưng trước mặt hắn, lại là một nam tử toàn thân áo đen đứng đó, không có gì ngoài một đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn không lẫn vào đâu được.
Nhưng Tô Hồng lại biết, người đeo mặt nạ ngụy trang này rốt cuộc là người nào.
Kiếm trên tay hắn, cơ hồ muốn chói lóa mù mắt Tô Hồng.