"Ninh cô nương, Bản vương luôn tự hỏi, mẫu hậu chỉ sinh một mình Bản vương, tại sao lại có thêm muội muội?"
Hắn nói hời hợt, nhưng trong đó ẩn chứa một loại cảm xúc tuyệt đối không yên lành.
Ánh trăng thanh lãnh, chiếu rọi rõ ràng hình dạng khuôn mặt hắn, đôi đồng tử như ngọc trai đen dường như đang kiềm chế một mạch nước ngầm mãnh liệt.
Ninh Loan kinh hãi há hốc miệng.
Sự sợ hãi khiến não nàng như căng ra, nàng không còn dám gọi Lung Nguyệt ca ca, chỉ run rẩy kêu lên:
"Vương gia..."
Sắc mặt Tô Lung Nguyệt có hơi giãn ra, còn không đợi Ninh Loan cao hứng, hắn liền từ tốn nói:
"Vậy thì, liền đưa Ninh cô nương quay về đi."
Ninh Loan tuyệt vọng nhìn đám người cẩm y thị vệ vừa mới ăn mặc giống nhau xuất hiện, miễn cưỡng lôi nàng ra ngoài sân.
Tô Lung Nguyệt... Ngươi sao có thể đối với ta như thế...!