Dáng múa của Tô Lung Nguyệt, thật khác hoàn toàn so với điệu múa trên điện trước đó của tất cả các vũ nữ.
Giơ tay nhấc chân, đều rất có lực!
Phất lên như thác, xuất kiếm như rồng!
Một kiếm vung ra, Tát Lạp La ở gần chầm chậm nham hiểm nắm chặt nắm đấm ——
Hắn suýt chút cho rằng Tô Lung Nguyệt muốn mượn danh múa kiếm để giết mình!
Mà Tô Hồng đang ở phía trên, cũng cảm thấy điệu múa, làm tim hắn đập nhanh hơn, nhớ lại đêm cuối cùng của ba năm trước.
Đêm ấy, hắn nhân cơ hội để Tô Lung Nguyệt thay hắn tra xét mà khóc lóc ôm lấy đối phương, không ngờ... Hắn thật chơi đùa quá mức.
Bởi vì hắn cọ cọ đến lúc cuối, khiến Tô Lung Nguyệt cứng đờ người.
Tô Lung Nguyệt cũng ý thức được đại sự không tốt như vậy, chính là dùng ánh mắt hung hăng này nhìn mình chằm chằm.
Tô Hồng bị trừng mắt đến không dám nói lời nào, nhưng đối phương cũng không làm gì Tô Hồng, chỉ là sáng sớm hôm sau liền rời kinh.