Sau khi Tô Hồng ra cửa, vốn muốn tìm Tiểu Lâm tử cùng về cung, không ngờ đã gặp một người quen.
"Tăng đại nhân?"
Tô Hồng nhạy bén khẽ cử động, giống như ngỡ ngàng kêu lên.
Ngay sau đó, hắn thấy được trong mắt lão nhân kia vẻ hân hoan vì không phí toàn bộ thời gian rảnh rỗi.
Tô Hồng: "..."
Ta thật sự bị đáng hận vậy sao?
Thế là, hắn rõ ràng bị đám người hầu bên cạnh Tăng Húc Vịnh đánh ngất xỉu.
[Hệ thống: ... Có cần làm giảm cảm giác đau đớn không?]
[Tô Hồng: Dám cược, Tô Lung Nguyệt nhất định sẽ tới cứu ta.]
[Hệ thống: Chỉ sợ là ngươi mất trí thật rồi? Vừa nãy ngươi còn nguyền rủa hắn dừng lại ! Tại sao hắn lại muốn cứu ngươi?]
[Tô Hồng: Dám cược không? Nếu ta cược thắng người thì hãy mở thêm tính năng ở vị diện này, để ta có thể thấy được độ thiện cảm của mục tiêu tấn công được chứ?]
[Hệ thống: ... Chức năng này còn chưa mở ra, nhưng nếu mở ra, để ta xem xem.]
[Tô Hồng: Nhất ngôn cửu đỉnh.]