"Hảo ý của Hoàng Thượng, vi thần vô cùng cảm kích."
Nghe Tô Lung Nguyệt nói câu này mà Tô Hồng như sụp đổ.
Nhưng tựa hồ Tô Lung Nguyệt cảm thấy chưa đủ, còn bồi thêm một câu: "Huống hồ hai mươi năm trước vi thần cũng không phải không có phương pháp giải quyết, khiến Hoàng Thượng lo lắng cho thần vì loại nguyên nhân này thực sự là có lỗi."
Tô Hồng kinh ngạc.
Biện pháp giải quyết???
Thúc thúc như người lớn lối như vậy với chất nhi, thật được không???
Suýt chút nữa hắn phun ra một ngụm máu, nếu không phải sợ OCC thì hắn gần như túm cổ đối phương mà chất vấn:
Ngươi đã làm chuyện gì không thể thấy sau lưng ta?!
[Tô Hồng: Quá khinh người, tiến công lần này ta không làm.]
[Hệ thống:... Túc chủ, ngươi bình tĩnh chút, tự an ủi cũng không phải chuyện không thể lộ ra ngoài a! Mà chúng ta đến nơi này để nói chuyện lưỡng ái sao? Thật không chuyên nghiệp chút nào!]
Tô Hồng cảm thấy những lời này giống như đã được nghe qua ở đâu đó.