Tô Hồng không biết lão bản của khách trạm kia sau đó còn tốt hay không, Tô Lung Nguyệt liền trực tiếp đem hắn ngủ ở một khách trạm khác.
Lần này, Tô Lung Nguyệt có chút kiêng kị, trực tiếp sắp xếp để Tô Hồng ở cùng phòng với hắn.
Hai người ở chung một phòng, Tô Hồng không câu nệ bất cứ cái gì quan thần và cũng chẳng khó chịu, ngược lại vô cùng chịu khó chạy tới chạy tới, giúp Tô Lung Nguyệt bưng trà dâng nước, thậm chí còn giúp hắn cởi quần áo!
"Hồng Nhi..."
Tô Lung Nguyệt trầm giọng ngăn Tô Hồng lại.
Khóe miệng Tô Hồng lộ ý cười ân cần hơi ngừng lại: "Hoàng thúc?"
Tô Lung Nguyệt trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: "Người là Hoàng đế tương lai , không nên đối với vi thần như thế..."
"Hoàng thúc quả nhiên vẫn không thích Hồng nhi sao?"
Tô Hồng dừng động tác, đau khổ ngồi ở bàn sau nhìn Tô Lung Nguyệt.
Trên mặt hắn vẫn còn có vết đỏ do gió lạnh bên ngoài, lúc này vô cùng đáng thương, như động vật nhỏ bị người vứt bỏ.