"Hoàng thượng thứ tội, Vương gia thứ tội."
Cẩm y thị vệ khàn giọng hô thứ tội, ở vùng ngoại ô hoang vu này lại càng thê lương hơn.
Tất cả thị vệ xung quanh đều im lặng.
Ngược lại những người áo đen bị lưới che gào thét cười nói: "Lung Nguyệt tiểu nhi! Ngươi tìm ở đâu ra được một đứa nhỏ, muốn đưa hắn lên làm hoàng đế bù nhìn còn ngươi thành Nhiếp chính vương quyền thế khuynh triều sao?"
Tô Hồng vừa mới trở lại vòng tây Tô Lung Nguyệt, cảm xúc vừa bình ổn lại thì nghe người áo đen nói vậy, sắc mặt lập tức mờ mịt.
Khuôn mặt tỏ vẻ: Ta là ai, đây là đâu, ngươi đang nói ta sao???
Tô Lung Nguyệt thấy thế, đôi mắt lóe lên một tia giết chóc, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn:
"Sắp chết đến nơi còn dám hồ ngôn loạn ngữ?"
"Ồ, Lâm gia ta dù chết hết cũng hóa thành quỷ quấy rầy ngươi!
Ngươi đồ tiểu nhân hèn hạ, tâm ngoan thủ lạt!
Giết cha giết huynh... A!!!"
Một đao sắc bén vô song cắt đứt cổ họng hắn.