"Làm sao vẫn còn màu hồng nữa vậy!?"
Chỉ thấy hai con thú nhỏ trong đó có màu vảy nhạt hơn, gần giống màu xám trắng, mà hai chóp đuôi của chúng... lại là màu hồng làm người ta thật xấu hổ mà!
"Ta thật không có vượt quá giới hạn."
Tô hồng nhịn không được làm sáng tỏ.
Đồ Lan không nhịn được cười phá lên, xoa nhẹ tóc Tô Hồng: "Bọn chúng, là giống cái, ngươi còn nhớ, chóp đuôi của Lệ Tháp cũng có một chút ửng hồng không?"
Tô Hồng: "...Không nhớ, thật xin lỗi nha con gái."
Hắn có thể nói là nhớ sao? Chỉ sợ hắn nói có nhớ, hắn cũng không dám a! Lỡ như Đồ Lan nói câu: A rõ ràng ngươi nhìn Lệ Tháp kĩ như vậy đấy?
Hậu quả chắc mọi người đều hiểu được.
Lại nhìn về hướng kia, hai con thú nhỏ màu hồng dường như nghe hiểu những gì Tô Hồng nói, nhao nhao ngẩng cổ lên, nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, cái đuôi dài nhỏ cũng nhếch lên.
Ánh mắt của bọn nhỏ có chút kén chọn, mang theo nét hoạt bát và xinh đẹp.