Tô Hồng đột nhiên kêu lên sợ hãi!
Đồ Lan ngừng chuyển động ngay lập tức.
Hắn cứng đờ nhìn Tô Hồng đột nhiên cuộn người lại, không ngừng run rẩy trên mặt đất.
"Hồng!"
Đồ Lan luống cuống muốn đỡ Tô Hồng dậy, không ngờ Tô Hồng lại ghét bỏ nghiêng đầu đi.
"Đồ Lan, ta, đau quá..."
Tô Hồng che bụng, hét lên với giọng run run.
Nhưng được một lát, trán hắn lại rịn lên một tầng mồ hôi mịn.
Mắt Đồ Lan trầm xuống, tinh thần trách nhiệm của người ở vị trí công khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sau một lúc quan sát, hắn chậm rãi đặt bàn tay sắc bén của mình lên bụng Tô Hồng, một tay khác nhịp nhàng vuốt lưng Tô Hồng.
Không biết có phải là sự an ủi từ trong lòng không mà Tô Hồng cảm giác cơn đau có chỗ dịu đi.
"Khá hơn chưa?"
Thanh âm Đồ Lan trầm thấp hỏi.
Tô Hồng thở hổn hển từng hơi, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Đồ Lan: