Nước mưa làm tóc Triệu Thi Nhu ướt nhẹp, chật vật lay đỉnh đầu, giống như nữ chính đau khổ dữ dội vì tình.
Tô Hồng khẽ thở dài: "Lúc đầu cũng không muốn giấu cô, nhưng đã bị bắt gặp, tôi vẫn nên thành thật một chút, đúng không nào?"
Triệu Thi Nhu khóc không thành tiếng, khó khăn kêu lên: "Sao anh có thể, anh, anh không phải thích em sao? Tại sao lại, thích một thú nhân chứ?"
Ánh mắt Tô Hồng lạnh lẽo, thấy Triệu Thi Nhu đột nhiên run rẩy.
"Những lời giống như vậy, tôi nhớ tôi đã từng hỏi cô, cô không phải bạn gái của tôi sao? Sao lại, ở cùng một chỗ với Phương Ba?"
Triệu thơ nhu á khẩu không trả lời được!
Cô không khỏi kinh hoàng nhìn Tô Hồng, sao lại không nghĩ tới việc Tô Hồng lại có thể biết được chứ!
Hắn, lần trước lúc hắn đến bộ lạc Lâm, không phải vẫn còn nói muốn bên cạnh mình sao!? Khi đó, Phương Ba đã chết, hắn làm sao mà biết được!?
Tô Hồng thấy cô ta không khỏi kinh hoàng, liền nhẹ nhàng hỏi lại: