Tô Hồng nhặt lên một loài động vật nhuyễn thể mềm mại trơn bóng lại có thể tiết dịch nhầy ——
"Đây là cái gì?"
Đồ Lan đột nhiên nói lắp.
Tô Hồng nghi ngờ nhéo nhéo, vật kia đột nhiên bắt ra một đạo dịch nhầy đầy tay Tô Hồng.
Tô Hồng: "..."
Có vẻ đã hiểu.
Nhưng... Không phải nói mình chỉ là một đứa trẻ sao??
Đồ Lan đưa tay ra muốn lấy vật kỳ quái đi, chớp mắt nói: "Cái này, tiện tay cần, vất đi, chúng ta về làm quần áo cho ngươi."
Tô Hồng cười híp mắt tránh tay hắn ra: "Không cho, ta giữ lại."
Hắn cười giảo hoạt, Đồ Lan nhất thời không dời ánh mắt sang chỗ khác được, gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt lại mơ hồ ửng đỏ.
Tô Hồng nhìn mà lòng ngứa ngáy, không kìm lòng được liền đưa mặt tiến tới.
Trên người Đồ Lan còn mang theo hơi mặn của biển nhưng Tô Hồng dường như không thèm để ý, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên mặt hắn.
"Về nhà ~!"