"Ngươi nhặt đồ bỏ đi?"
Đồ Lan hỏi xong liền cảm thấy hối hận, vì hắn phát hiện khuôn mặt nhỏ của giống cái trầm xuống trong nháy mắt.
Tô Hồng nâng vỏ sò lên, hít sâu một hơi, giải thích: "Cái này là đồ dùng, rửa sạch xong có thể chứa nước, đựng đồ ăn."
Đồ Lan nhanh chóng gật dầu, đúng đúng đúng, giống cái của hắn nói gì cũng đúng cả.
Hắn không chỉ phụ họa mà còn giúp giống cái nhỏ nhặt đồ bỏ đi... à không, là đồ dùng.
Nhắn vỏ sò xong Tô Hồng đi về phía bờ biển, gió biển hơi lớn thổi mái tóc ngắn của hắn thành ổ gà.
"Ngươi đợi ở dây."
Đồ Lan ngăn Tô Hồng lại, ra hiệu hắn đừng tiến lên, thấy mặt mũi Tô Hồng tràn đầy nghi hoặc liền kiên nhẫn giải thích: "Nước lớn, giống cái xuống nước sẽ mất tích."
Tô Hồng hiểu rõ, dù hắn bơi khá nhưng từ trước đến nay cũng không muốn tỏ vẻ anh hùng.
Hắn ngồi trên bãi biển nhìn Đồ Lan bơi ra ngoài khơi, thừa dịp sóng biển đánh đến liền nhanh chóng lao xuống nước như một thanh kiếm sắc.