Một đêm không mộng, thật là một giấc ngủ ngon hiếm có.
Tô Hồng bị ánh mặt trời sưởi ấm toàn thân, bất tri bất giác tỉnh lại.
"Ồ... sao lại có ánh sáng?"
Hắn ngạc nhìn nhìn phía đối diện hang, khi nào mở ra một cái cửa sổ vậy?"
"Tỉnh?"
Sau khi nghe được động tĩnh, Đồ Lan xuất hiện ở cửa hang.
Chiếc đuôi rắn cường tráng lại hoa lệ theo đó rơi xuống, trong thoáng chốc có một loại ảo giác không ở trần thế mà đang ở tiên giới.
Đồ Lan từ từ hạ xuống, bơi về phía Tô Hồng.
Khuôn mặt xinh đẹp tựa yêu lại như tựa tiên kia, khiến sáng nay... bừng tỉnh cực kỳ mộng ảo.
Tô Hồng gật đầu, chưa lên tiếng liền được đưa một vỏ quả cứng bằng lòng bàn tay chứa đầy nước trong vắt, trong nước còn bài chiếc lá xanh không biết tên.
Tô Hồng lúng túng nhận lấy, cảm giác mình cực kỳ không có kiến thức: Đây là trà sáng tốt lành sao?
Đồ Lan thấy hắn mờ mịt, liền ra dấu ở miệng: "Súc miệng, phun ra."
Tô Hồng giật mình.