Âu Dương Thần lặng lẽ cụp mắt.
Trong lòng khinh thường hừ một tiếng, lão tử là một nhành hoa của Đông Thành, cái rắm cầu vồng này nghe thật chán ghét.
Không ngờ một giây sau Cố Thường An lại nghiêm trang nói tiếp:
"Khi đó tôi liền nghĩ, nếu như đè dưới thân em thì cảnh tượng sẽ như thế nào."
Âu Dương Thần: "???"
Vị giáo sư này có chút hoang dã nha!
Biểu cảm của Âu Dương Thần lập tức có chút phức tạp: "Anh đã sớm có ý nghĩ xấu với tôi, tại sao ngày đó trong quán bar lại muốn đánh tôi?"
Mẹ nó, đây quả thực là đánh lão bà nha!
Đợi đã, tâm tình của mình sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Không được, phải lạnh lùng.
Cố Thường An nhìn sắc mặt hắn biến đổi nhiều lần, nín cười, thản nhiên nói:
"Tôi không có ý xấu với em."
"Thế là cái gì?" Âu Dương Thần cũng giả bộ lạnh lùng.
Cố Thường An bỗng nhiên dừng một chút, nói khẽ: "Là quân tử dịu dàng, gặp qua chỉ để muốn ngủ cùng."