Cha Âu Dương Thần sai đường từ khi hắn còn rất nhỏ, mẹ hắn tức giận đến mức đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, từ đó không bước được một bước nào nữa.
Tất thảy bên trong Âu Dương gia đã sớm là một nhà giam lạnh lẽo, trên bờ vực nghẹt thở, hắn tìm được cách tốt nhất để tự trục xuất và tê liệt bản thân —— chính là khiến bản thân suy sụp, vùi mình trong cảnh ăn chơi trác táng, để ôn hương nhuyễn ngọc đến sưởi ấm trái tim cứng như đá của hắn.
Nhưng hắn không thể ngờ rằng một lần đi săn ngoài ý muốn lại khiến hắn trở thành con mồi của người đàn ông thận trọng từng bước trước mắt.
Dường như hắn không thể chấp nhận chuyện này, lùi lại sau hai bước, rồi quay người lại chạy ra khỏi quán bar.
"Âu Dương!"
Vương Thiếu Bân hét lên.
Cố Thường An đẩy kính mắt, cười như không cười nhìn về phía hắn chạy đi.
"Cố tổng, thật xấu hổ, Âu Dương hắn... Từ nhỏ hắn chưa từng được ai đối tốt như vậy , nhất thời không tiếp thu nổi, thật ngại mà!"