"Mẹ kiếp! Cố Thường An! Anh thả tôi ra, thả ra!"
Âu Dương Thần tức giận kêu to, tay đấm chân đá lên Cố Thường An, kẻ kéo hắn ra khỏi phòng bao.
Biển người đông đúc trong quán bar nhanh chóng tránh ra thành một con đường cho bọn hắn, giống như để bọn hắn đi nhanh hơn.
Nhưng Cố Thường An đột ngột dừng bước, quay đầu lại nhìn sâu vào hắn.
Âu Dương Thần vừa muốn tiếp tục nện hắn một quyền thì lại bị ánh mắt này dọa đến chấn động.
Ánh mắt này của Cố Thường An, không khoe khoang, không đen tối, không giống những ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống hắn...
Âm nhạc vẫn tiếp tục, đèn vẫn nhấp nháy, người trong đại sảnh đều yên lặng, cẩn thận nhìn hai người.
Gần như hơn nửa người trong quán bar nhận ra Âu Dương Thần, dù sao nhành hoa Đông Thành đè cả nam cả nữ này cũng khá nổi tiếng.