"Ta chưa chết, ngay cả tên Tiên Quân cũng không có… Cung điện khổng lồ trảm ta… Như diệt cỏ… Diệt tận gốc…"
Tô Hồng vừa nói xong, tóc hắn tự như tự đốt cháy.
"Sẽ không đâu! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ!"
Hòe Sương sụp đổ, hét ầm lên, không muốn sống liền truyền vận khí cho Tô Hồng!
Nhưng chân khí khi vào đến cơ thể, tựa như dòng nước tiến vào đáy động, dù thế nào hắn cũng phải liều mạng, chân khí chuyển đi trong nháy mắt đều biến mất.
"Tại sao lại thành như vậy… Tại sao…"
Hòe Sương đầu đau như muốn vỡ ra, trái tim như bị búa chặt thành từng mảnh, đâu đến mức không thể hét lên được…
Hắn tình nguyện tự mình chết cũng không muốn sư phụ vì hắn mà chết.
Nhưng vì sao ngay cả cơ hội đổi mạng hắn cũng không có được…?
Tô Hồng máu nhuộm đỏ tấm áo, chậm rãi đưa tay lên sờ đến đỉnh đầu, giống như ngày đó hai người lần đầu gặp gỡ.
Hắn cười thảm thương nhưng thật quyến rũ ——