Sư phụ, dù ta có chết, ta cũng sẽ đem người in dấu trong linh hồn ta! Đời đời kiếp kiếp bám lấy người!"
Tô Hồng khẽ run lên.
"Như vậy là tốt nhất."
Hắn phẩy tay áo bỏ đi, để lại Hòe Sương ở phía sau đang nhìn hắn, tuyệt vọng lại vô lực, run rẩy nhắm nghiền hai mắt.
…
Bên ngoài Nam Thiên, trên đài Tru Tiên.
Bảo kiếm khổng lồ treo ngược trong cung điện, tượng trưng cho phán quyết của Thiên Địa Vô Cực, treo thật cao trên đỉnh đầu chúng tiên.
Tô Hồng đi theo Thiên Đế, từng bước từng bước vào trên đài Tru Tiên ——đã từng chỉ thiếu một chút xíu nữa, ở chỗ này chờ đợi hắn chết.
Mà bây giờ, Hòe Sương toàn thân đẫm máu tứ chi bị cột vào trên đài Tru Tiên, ánh mắt đảo qua một lượt đám người dưới đài.
Thiên Đế mỉm cười đi vào trận địa tựa như đạo trường vô song, trên mặt hiện rõ vẻ vui sướng kiêu ngạo.