"Sư phụ khát a, uống chút nước đi."
Hắn ôn nhu đưa tới cho Tô Hồng một tách trà một ly trà, Tô Hồng không chút nghĩ ngợi liền vung tay làm đổ nước trà.
"Nếu ta thà chết chứ không chịu khuất phục, ngươi có muốn cùng ta cạn chén dưới trăng, giết như vậy có phải nhanh hơn không?"
Tô Hồng chăm chú lạnh lùng nhìn hắn, dường như hắn tự mình có thể chọc giận Hòe Sương.
Hắn muốn nhìn xem, Hòe Sương rút cuộc có thể nhượng bộ hắn đến đâu.
Chỉ thấy Hòe Sương trong tay trống trơn, ngơ ngác nhìn Tô Hồng hất văng chén trà,mất nửa ngày mới chậm rãi cười lên:
"Sư phụ, ngươi cùng bọn họ… Tất nhiên có chút khác biệt, dù phải giết sạch thiên hạ, ta cũng sẽ không để người phải chịu tổn thương."
Tô Hồng hơi thở có hơi ngừng lại.
Hắn khó khăn nhìn về phía Hòe Sương, phảng phất đấu tranh thật lâu mới chậm rãi lên tiếng:
"Vì sao?"