"Làm gối cho sư thúc, hái hoa tặng sư thúc, trong mắt ngươi lẽ nào chỉ có sư thúc sao!!!"
Tiếng gào thét sắc bén vang vọng toàn biển hoa, những đóa hoa này có linh tính phảng phất bị kinh sợ, hơi hơi rung động xào xạc."
Trong phút chốc phấn hoa tựa khói tung bay mù mịt như sương…một bóng người đi ra khỏi không khí xuất hiện.
Trong lòng Tô Hồng cả kinh, địa phương ẩn nấp của hắn liền cứ như thế bị lộ ra giữa biển hoa.
"Người nào!"
Thiển Sanh vừa giận vừa sợ, vốn dĩ bị kẻ ngu si này khéo léo từ chối đã khiến cõi lòng nàng tan nát không thôi, lại còn có người dám trốn ở xung quanh nhìn lén!
Hòe Sương cũng trầm mặc xoay người lại, chăm chú nhìn thật kỹ cái bóng người kia, nhưng hình ảnh trong mắt hắn nhá nhem chập choạng, tựa hồ như không quá rõ ràng.
Nhưng mà, thân ảnh kia dần dần lộ diện, phát hiện ra lại là…
"Sư phụ!"
"Sư thúc!"
Thiển Sanh ngạc nhiên che miệng lại, nước mắt trên mắt đều sợ đến quên cả nhỏ xuống.