"Sao thế Thiển Sanh sư tỷ, tại sao sư huynh gọi ta đến lại bỏ đi rồi…."
Hờ Sương không hiểu nhìn về phía sau một chút, lại bị Thiển Sanh oán trách cắt ngang.
"Ai nha quản bọn họ làm chi, là ta nhờ người kêu ngươi đến."
Hòe Sương hơi ngừng lại, lập tức cười cợt. "Thì ra là như vậy, sư tỷ gọi ta đến đây cùng xem biển hoa này sao? Cảnh sắc nơi này thực động lòng người mùi hoa ngào ngạt….là Hoa An Thần nha."
Thiển Sanh cũng thấy tâm tình của hắn rất tốt, không tự chủ cười lên:
"Đúng, biển hoa An Thần này là do ta tự tay trồng, có hiệu quả thanh tâm ngưng thần, ngươi vừa chập chững tu hành, vẫn….tu ngã tông môn công pháp, khẳng định là điều không dễ, ta đã sớm trồng cả biển hoa này, tặng cho ngươi."
Nàng vừa mới nói xong trong nháy mắt dừng lại, Hòe Sương thế nhưng hiểu được ý của nàng.
Thiển Sanh năm đó cùng Tô Hồng du ngoạn ở bên ngoài, chứng kiến hắn bị người khác bắt nạt như thế nào, vì thế tự nhiên cũng biết được thân thế của hắn.