"Sư phụ, người không cho con đi đến biên thùy trừ ma, có phải là sợ con bị ảnh hưởng, bị ma vật đồng hóa, người ghét bỏ con…"
Hòe Sương đi đến trước bậc thềm, một đôi mắt phượng xuyến điểm nước mắt, hàng mi rung động tựa lông vũ.
Tô Hồng rung động một trận.
Hắn càng không nghĩ đến, tâm tư của Hòe Sương tinh tế như vậy, dĩ nhiên trực tiếp đoán ra được những điều hắn suy nghĩ.
Hắn có thể nói gì đây?
Khẳng định là không thể a! Nếu không làm vậy nhỡ Hòe Sương trở nên hắc hóa thì biết làm sao bây giờ!
"Hồ đồ!"
Tô Hồng thấp giọng quát lớn. "Không cho con đi, là vì thời gian tu hành của con còn quá ngắn, tu vi nông cản, không phải là đối thủ của những thứ yêu quái đó."
Hòe Sương sững sờ, hai con ngươi như thúy lục ngơ ngác nhìn Tô Hồng.
Chỉ thấy Tô Hồng đứng dậy nương theo bậc thang đi xuống, một thân cẩm bào trắng đơn thuần cực kỳ cao quý và lãnh diễm.