"A …Đau…Sư phụ…"
Âm thanh thanh niên ẩn nhẫn cùng khắc chế vang lên bên trong Thiên điện.
Nương theo âm thanh rên rỉ ngâm nhẹ không biết là thoải mái hay đau đớn, bàn tay của Tô Hồng đang chữa thương cho hắn liền cứ như vậy dừng lại trong không khí.
Sau lưng Hờ Sương để trần thấy phía sau hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, tò mò nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn một chút, vừa vặn đối đầu với ánh mắt trầm mặc của Tô Hồng, phảng phất như chột dạ con ngươi khẽ buông xuống.
Tô Hồng: "…"
Không biết tại sao, hắn thật giống đang bắt nạt tiểu hài tử.
Hắn dừng một chút, tiếp tục vận công chữa thương cho Hòe Sương.