"Cái gì ngũ hành khuyết mộc chứ, ta xem người, cùng người mẹ kia của ngươi như thế, chính là Ngũ Hành ngọn cỏ á hahahaaa!"
Mọi người ồn ào cười to!
Đỗ Hòe Sương trợn to mắt, nghe tiếng cười của bọn họ tràn ngập ác ý, trái tim lan tràn đầy tuyệt vọng cùng cay đắng….
Không phải….
Mẹ của tôi không như vậy….
Tôi cũng không….
Khuôn mặt hắn đầy nước mắt, run run rẩy rẩy hé miệng muốn nói gì đó, nhưng những vết thương trên người còn chưa tan trào lên đau xót khiến hắn sợ hãi cắn chặt môi.
Không được, hắn không dám nói lời chống lại họ, không phải làm vậy sẽ càng nghênh đón một trận đánh đập thê thảm hơn hay sao….
Những người thanh niên đó nhìn dáng vẻ hắn yếu đuối vô lực như vậy, ác ý trong lòng càng dâng trào, một người kéo cổ áo Đỗ Hòe Sương lên, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của hắn nói rằng:
"Này vật nhỏ, nếu không ngươi theo ta đi, ta cho ngươi cơm ăn, đổi lại ngươi giúp ta làm ấm giường."