Cơ bắp Mục Tịch Triều thắt chặt duỗi hai tay ra, kéo người thanh niên ôm vào lồng ngực, phảng phất như dốc hết sức lực toàn thân, khàn giọng nói:
"Yêu"
"Cái gì anh cũng có thể không cần, anh chỉ cần em."
Mây trắng trùng điệp.
Tầng tầng cuộn sóng.
Ở trong mơ Tô Hồng ôn nhu vô cùng cuồng nhiệt sử dụng thân thể lấy lòng Mục Tịch Triều.
"Nhớ kỹ tên em…em tên, Tô Hồng."
Mục Tịch Triều hoảng hốt gật đầu, lập tức dang tay ôm thật chặt người thanh niên lần nữa.
Trong đám mây tình yêu mông lung trôi chảy, mơ mơ hồ hồ lơ lửng trong đầu, tột cùng không biết là qua bao lâu, cũng không phân biệt tất cả những điều xảy ra là thật hay ảo…
…
Mục Tịch Triều chậm rãi mở mắt, ánh trăng ngoài cửa soi rọi.
Nhưng mà của hắn lại cứng lên rồi.