Giữa lúc Bộ Dương Vũ cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa muốn động thủ đánh Tô Hồng vài cái, điện thoại di động của hắn rốt cuộc vang lên thông báo Weixin.
Hắn cụp mắt liếc nhìn, tâm tình lập tức biến tốt.
"Tốt rồi, vị ấy đã đến, tôi đi ra đón anh ta một chút."
Tô Hồng vẻ mặt "Anh thật là lợi hại" gật gù: "Đi thôi đi thôi."
Không ngờ Bộ Dương Vũ đứng dậy rời khỏi đại sảnh, lại trở tay đóng lại cửa lớn.
Con ngươi Tô Hồng lướt qua một ánh sáng sắc bén màu làm lục, không bỏ qua sắc mặt chán ghét, nhẫn nại của Bộ Dương Vũ đối với mình, hơn nữa còn chú ý đến vẻ mặt kinh hỉ khi nhận được tin nhắn Weixin.
Cái trà trang này có vấn đề, Bộ Dương Vũ chắc chắn cũng phát hiện địa phương hẹn hắn đến kỳ quái thế nào.
Hắn đứng dậy đi đến cửa, cửa ngoài khóa không cách nào mở ra từ bên trong.
"Giam lỏng ta sao?"