"Công ty cũng không có sao?"
[Được rồi, các người tiếp tục tìm.]
Cuộc trò chuyện cùng Lâm Ngọc Nhu kết thúc, Mục Tịch Triều đứng ở dưới lầu ký túc xá nghệ sĩ.
Không màng chút kiêng kỵ, hắn có thể hay không gây nên chuyện náo động gì, mở ra cửa xe, mặt lạnh như băng vọt vào nhà trọ của Tô Hồng.
Trời vừa sáng được một chút ký túc xá đã bị âm thanh đập cửa của hắn náo đến thanh tỉnh, một người bảo an yên tĩnh đi đến động viên các nghệ sĩ, chỉ là không dám tiết lộ người đứng ở căn phòng sát vách là đại boss vừa đến.
Mà Mục Tịch Triều cũng không chút nào quan tâm.
Điều hắn quan tâm chỉ có…trong phòng, nội thất đơn giản đến đáng thương, cùng Tô Hồng ở trong lồng ngực hắn thật không giống nhau, quạnh quẽ phảng phất như chưa từng có người ở qua.