"Con mèo trong biệt thự của anh kia, là do em tuyển chọn tỉ mỉ để thay thế em bên cạnh anh,
Lông trên người nó bù xù rất giống em, thế nhưng so với em số phận vẫn tốt hơn rất nhiều,
Thời điểm em không thể biến thành người, cũng chỉ có thể trốn ở góc âm u đen tối nhất,
Vừa đói vừa lạnh, còn lo lắng bị yêu quái khác bắt được ăn thịt."
Nói xong, Tô Hồng tự giễu xem như cười cợt, ánh mắt phập phù xấp sửa muốn rời đi thật xa.
Mục Tịch Triều càng nghe chân mày càng nhíu chặt, hắn muốn đưa tay ôm lấy thanh niên vào lòng, rồi lại cảm thấy điểm khuất mắt trong lòng trở nên thông suốt.
"Anh ghét bỏ em là một con miêu yêu, anh lo lắng em sẽ hại anh, thật sao?"
Mục Tịch Triều nhìn thấy màu đỏ ửng trong mắt Tô Hồng, ánh mắt kia vừa bi thương lại đau khổ, dường như đã qua mười triệu năm thật dài, mới có thể vượt qua đến đây.
Trong lòng bất chợt đau đớn một hồi, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn biến hóa!