"Nhẹ, nhẹ một chút…"
Thanh niên ý loạn tình mê nằm ở hàng ghế sau, tứ chi tựa như không xương quấn trên cơ thể người đàn ông.
Mục Tịch Triều mím chặt đôi môi, nghe âm thanh của Tô Hồng mềm mại như con mèo nhỏ, gân xanh trên trán không khỏi càng thêm siết chặt.
Bên trong chiếc Aston Martin bản limited toàn cầu, trình diễn một hồi cảnh xuân phun trào điên đảo, Mục Tịch Triều vẫn luôn tự hào về khả năng tự chủ của mình, nhưng dưới một nụ cười ánh mắt của Tô Hồng lại hoàn toàn ngã gục, thành trì liền bị tan rã khắp nơi.
Nhưng, hắn không hối hận, cũng không muốn khống chế chính mình.
"A…Đau…"
Tô Hồng như khóc nghẹn ngào một câu, ánh mắt Mục Tịch Triều dịu dàng, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy thanh niên, cắn lỗ tai hạ giọng thì thầm vài câu.
Bên trong Tô Hồng vui thích như muốn thăng thiên ngưỡng lên cần cổ, không cẩn thận làm rách sữa chua vừa mới mua.